L

Lần đầu tiên biết đến củ này vào những năm cấp 1, mình được người bạn hàng xóm mô tả lại, một loại củ màu trắng lá nhìn như cây gừng và đặc biệt ăn còn ngon hơn khoai. Củ dong được bạn mình gọi là củ bình tinh, chả hiểu sao gọ

i vậy nhưng khiến mình nghĩ chắc là thuốc bắc gì đấy nghe đã thấy sợ sợ không muốn dùng thử rồi.
Food Styling: Egret Grass – Photograph by: Rong Vang
Hôm trước thấy bạn Hip Po nấu món củ dong nhìn em ấy khô khô queo queo mình thích liền, có vẻ như sẽ ngon lành lắm khi rim kỹ như thế. Đường cộng hòa lâu lâu có thứ gì lạ lạ 1 người bán, 2 người bán rồi cả đường cùng nhau bán trên những chiếc xe kéo nhỏ, thật thú vị. Ngờ ngợ cái cám giác lừa đảo khi ăn xoài thái không hạt – thật ra trái xoài có hạt, hạt lép và chả ngon lành bằng xoài cát khi ở cùng mức giá (^^!). Mua thử nửa ký vừa chụp hình kỷ niệm vừa ăn thức cái món tưởng chừng khó ăn này xem sao.
Buổi tối mình gọt vỏ bên ngoài, sạch lớp vỏ lụa chỉ vậy thôi. Củ dong trắng nỏn sinh đẹp nhìn nhìn rờ rờ thôi là thấy thích và đặc biệt em ấy không có mũ nhựa như khoai môn. bắc chảo lên bếp, phi thơm dầu và bắp đầu rim em ấy từ từ với 1 tẹo nước mắm trên lửa nhỏ. Mãi coi tivi mình để em ấy trên bếp tới 1-2 tiếng gì đấy, thêm 1 chút đường cho hơi kẹo lại, tý tiêu, tý sate ớt cay cay đảo qua vài lần rồi tắt bếp.
Từ cái củ trắng nõn xinh đẹp giờ em ấy ngà ngà màu nhìn – chín rồi đấy ăn thử thôi 😀 Cái cảm giác nhai nhóp nhép nhóp nhép đôi lúc phải nhã bã như ăn trầu thật thú vị, cái củ hơi ngọt ngọt từ bên trong nó nhai kỹ (1 chút đường mình thêm vào cho màu đẹp thôi :”>) bột bột giòn giòn … trời bắt đầu trút mưa không ngớt, mùa mưa củ dong rim cay cay, cứ nhóp nhép cho qua một buổi tối nhiều cảm xúc thú vị.
Facebooktumblr